GreenUrban
Cây ăn trái
- Tham gia
- 8/1/10
- Bài viết
- 92
- Cảm xúc
- 0
Một lần nữa vấn đề Bauxit Tây Nguyên cần được đưa lên bàn Quốc Hội với bức tâm thư khẩn thiết của nhiều nhân sĩ nguyên là các vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước và chuyên gia kinh tế của quốc gia. Rõ ràng, đây không còn là vấn đề "không cần lưu tâm" nữa, nhất là khi thảm họa bùn đỏ ở Hung-Ga-Ri ngày 4-10-2010 gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho nhân loại nói chung và Việt Nam nói riêng.
Đại Tướng Võ Nguyên Giáp không ký tên vào bức tâm thư này, có thể do tuổi cao sức yếu, nhưng Ông đã nhiều lần lên tiếng cảnh báo và đã gởi thư cho Thủ Tướng chính phủ đề nghị ngừng thực hiện dự án này. Tuy nhiên, dự án vẫn đang được triển khai với tiến độ khẩn trương, nhà máy chế biến Alumina ở Tân Rai, Lâm ĐỒng, nhà máy Tân Cơ - Đak Nông.
Trước đó khi tiến hành thực hiện dự án này, vào năm 2008 - 2009, rất nhiều cuộc hội thảo, hàng trăm phản biện và hầu hết các nghiên cứu cho thấy việc khai thác Alumina ở thời điểm này và ở Tây Nguyên hiện nay không khả thi về cả khía cạnh Kinh Tế, Chính Trị, Xã Hội, Môi Trường. Tuy nhiên, Tập Đoàn Than Khoáng Sản Việt Nam vẫn tính toán có lợi, Bộ Trưởng Bộ Tài Nguyên Môi Trường lâm thời Phạm Khôi Nguyên vẫn khẳng định vấn đề môi trường là có thể đảm bảo...
Đây thực sự là vấn đề cấp thiết cần phải nghiên cứu, bức tâm thư tha thiết rằng khi kiến nghị dừng dự án này, có nghĩa là phải thực hiện một quyết định đau đớn chưa hề có trong lịch sử kinh tế nước ta và một tổn thất to lớn và nền kinh tế phải chịu đựng, chỉ có lòng dũng cảm và ý thức trách nhiệm tuyệt đối với vận mệnh quốc gia của những người có trách nhiệm cùng với sự thông cảm của đồng bào cả nước mới đủ sức đi tới thực hiện quyết định khó khăn này. Song thà chịu như vậy còn hơn để lại hậu quả khôn lường cho mai sau.
Với suy nghĩ của một người làm việc trong ngành môi trường, nhất là bạn đã hiểu được những tác hại to lớn của nó đối với môi trường. Môi trường tự nhiên, môi trường xã hội, kinh tế, chính trị, an ninh... Và hơn ai hết, một khi có một thảm họa bùn đỏ ở Tây Nguyên như tại Hung Ga Ri, tức là hàng triệu con người tại hạ lưu sông ĐỒng Nai, hàng triệu con người Tây Nguyên phải gánh chịu hậu quả mà có thể hàng thế kỷ sau mới giải quyết được. Và rất nhiều vấn đề còn hơn thế nữa...
Tạm ngưng để nghiên cứu đánh giá một cách khách quan, toàn diện và hiệu quả hơn không có nghĩa là đoạn tuyệt, là mất tất cả mà để Đảng, Nhà nước, Chính phủ, nhân dân nhìn rõ hơn, đánh giá thiệt hơn. Có thể 10 năm, 20 năm sau, con cháu chúng ta đủ tài đủ lực, mới tiếp tục đầu tư khai thác chế biến tại chổ ra Al và hợp kim Al, biết đâu được nhờ thế mà quốc gia có một nguồn thu đáng kể. Ở đâu đó trong cái tầm cần có cái tâm, trong cái tâm phải có cái tầm phải không ?!
Các bạn hãy cho một vài lời góp ý. Hãy cùng các vị nhân sĩ góp vài lời lên Đảng, Nhà nước, Chỉnh Phủ xem xét lại vấn đề này:32:
Đính kèm bức tâm thư của các Nhân sĩ
http://vnexpress.net/GL/Kinh-doanh/2010/10/3BA21F73/
Đại Tướng Võ Nguyên Giáp không ký tên vào bức tâm thư này, có thể do tuổi cao sức yếu, nhưng Ông đã nhiều lần lên tiếng cảnh báo và đã gởi thư cho Thủ Tướng chính phủ đề nghị ngừng thực hiện dự án này. Tuy nhiên, dự án vẫn đang được triển khai với tiến độ khẩn trương, nhà máy chế biến Alumina ở Tân Rai, Lâm ĐỒng, nhà máy Tân Cơ - Đak Nông.
Trước đó khi tiến hành thực hiện dự án này, vào năm 2008 - 2009, rất nhiều cuộc hội thảo, hàng trăm phản biện và hầu hết các nghiên cứu cho thấy việc khai thác Alumina ở thời điểm này và ở Tây Nguyên hiện nay không khả thi về cả khía cạnh Kinh Tế, Chính Trị, Xã Hội, Môi Trường. Tuy nhiên, Tập Đoàn Than Khoáng Sản Việt Nam vẫn tính toán có lợi, Bộ Trưởng Bộ Tài Nguyên Môi Trường lâm thời Phạm Khôi Nguyên vẫn khẳng định vấn đề môi trường là có thể đảm bảo...
Đây thực sự là vấn đề cấp thiết cần phải nghiên cứu, bức tâm thư tha thiết rằng khi kiến nghị dừng dự án này, có nghĩa là phải thực hiện một quyết định đau đớn chưa hề có trong lịch sử kinh tế nước ta và một tổn thất to lớn và nền kinh tế phải chịu đựng, chỉ có lòng dũng cảm và ý thức trách nhiệm tuyệt đối với vận mệnh quốc gia của những người có trách nhiệm cùng với sự thông cảm của đồng bào cả nước mới đủ sức đi tới thực hiện quyết định khó khăn này. Song thà chịu như vậy còn hơn để lại hậu quả khôn lường cho mai sau.
Với suy nghĩ của một người làm việc trong ngành môi trường, nhất là bạn đã hiểu được những tác hại to lớn của nó đối với môi trường. Môi trường tự nhiên, môi trường xã hội, kinh tế, chính trị, an ninh... Và hơn ai hết, một khi có một thảm họa bùn đỏ ở Tây Nguyên như tại Hung Ga Ri, tức là hàng triệu con người tại hạ lưu sông ĐỒng Nai, hàng triệu con người Tây Nguyên phải gánh chịu hậu quả mà có thể hàng thế kỷ sau mới giải quyết được. Và rất nhiều vấn đề còn hơn thế nữa...
Tạm ngưng để nghiên cứu đánh giá một cách khách quan, toàn diện và hiệu quả hơn không có nghĩa là đoạn tuyệt, là mất tất cả mà để Đảng, Nhà nước, Chính phủ, nhân dân nhìn rõ hơn, đánh giá thiệt hơn. Có thể 10 năm, 20 năm sau, con cháu chúng ta đủ tài đủ lực, mới tiếp tục đầu tư khai thác chế biến tại chổ ra Al và hợp kim Al, biết đâu được nhờ thế mà quốc gia có một nguồn thu đáng kể. Ở đâu đó trong cái tầm cần có cái tâm, trong cái tâm phải có cái tầm phải không ?!
Các bạn hãy cho một vài lời góp ý. Hãy cùng các vị nhân sĩ góp vài lời lên Đảng, Nhà nước, Chỉnh Phủ xem xét lại vấn đề này:32:
Đính kèm bức tâm thư của các Nhân sĩ
http://vnexpress.net/GL/Kinh-doanh/2010/10/3BA21F73/